“Uống cho lắm rồi lại kêu nhức đầu. Tranh thủ lúc chưa mệt, lau cho tôi cái cầu thang, toát mồ hôi ra thì càng mau tỉnh rượu”-tiếng vợ tôi réo rắt.
Vợ tôi càng ngày càng nói nhiều, nhưng những lời hay ý đẹp thì ngày một ít đi. Cô ấy tìm mọi cơ hội để nói, để phàn nàn, để giao công việc cho tôi. Có những đêm tôi ra ban công hút thuốc, cô ấy úp mặt vào tường lảm nhảm điều gì đó rồi ngáy khò khò. Tưởng là cô ấy nói mê, nhưng hôm sau tôi vừa đi làm về đã bị cô ấy mắng tơi tả: “Hôm qua trước lúc ngủ, em đã dặn anh phải nộp tiền học cho con. Hôm nay cô giáo nhắc em, xấu hổ quá”.
Có lúc tôi đang trong nhà tắm, xả nước ào ào. Cô ta léo nhéo gì đó ở ngoài cửa. Đến đêm, đang ngủ tôi bỗng giật mình bị vợ lay dậy hỏi: “Thế đã đi vá cho em cái lốp xe để mai em đi làm sớm chưa?”. Tôi ngơ ngác, cô ấy đã ra lệnh đó lúc tôi đang tắm.
Vợ tôi bây giờ là thế. Mệnh lệnh từ miệng cô ấy phát ra cứ như thể xuyên qua không gian, xuyên quan cửa, xuyên qua các tầng nhà và chắc chắn phải chui bằng được vào tai tôi. Cô ấy thoả sức nói, thoả sức ra lệnh cứ như bổn phận của tôi là phải cố mà nghe cho rõ rồi phải làm cho bằng được.
Tôi đã cố gắng làm một người đàn ông tốt. Tôi tự nhủ mình hạn chế quát vợ và không bao giờ được đánh vợ, vì vợ là phái yếu. Tôi tự an ủi rằng vợ đã sinh cho mình 2 đứa con, một gái, một trai tuyệt đẹp. “Công lao” ấy lớn đến nỗi vợ có quyền được chiều chuộng, nâng niu. Nhưng quả thật làm một người đàn ông tốt “nhục” thật. Vợ tôi càng ngày càng chứng tỏ mình không phải là phái yếu. Lời nói của cô ta có sức mạnh khiến tôi có thể làm bất cứ viêc gì . Vì tôi thà làm việc còn hơn phải nghe vợ lải nhải bên tai.
Vợ tôi đã thay đổi quá nhiều. Cũng có thể là vợ tôi không thay đổi và những gì cô ấy thể hiện lúc yêu nhau là sự cố gắng dịu dàng giả tạo. Một anh nhà văn trong lúc cao hứng đã tâm sự với tôi: “Rất nhiều cuộc hôn nhân là thành quả của sự giả tạo. Một anh rất sợ tắm, nhưng luôn sạch sẽ, thơm lừng khi đi chơi với người yêu. Một cô đanh đá, nhưng bên người yêu lại tỏ ra e ấp, dịu dàng… Đấy chẳng phải giả tạo là gì?”. Có lẽ tôi đã quá vội vã tiến tới hôn nhân khi tìm hiểu nhau chưa kỹ. Vì trước khi quen vợ, tôi đã có một mối tình đầu tuyệt vời với một cô gái tuyệt vời. Tôi đã ngây thơ tin rằng, con gái người nào cũng tuyệt vời như vậy. Mỗi khi về nhà, tôi lại thấy hối hận vì trước đây đã dại dột chia tay với mối tình đầu.
Tôi bỗng dưng bị ảo giác. Mỗi lần vợ tôi léo nhéo bên tai: “Xuống nhà kiểm tra lại xem cửa đã khóa chưa, rồi… mắc cho cái màn, tôi lại nghe thành những âm thanh thánh thót ra từ đôi môi xinh xắn của mối tình đầu. “Anh mệt à! Để em bóp dầu cho nhé!”. Vợ quát: “ra xem con nó học bài thế nào” thì tôi lại thấy người tình cũ thỏ thẻ: “Anh uống cà phê để em pha nhé!”. Khi thấy vợ phăm phăm tiến lại phía tôi chìa ra tờ hóa đơn tiền điện, tôi lại thấy người tình cũ của tôi lả lướt đến bên khoác tay tôi rồi nũng nịu kéo đi chơi. Khi nghe những lời càu nhàu bất tận của vợ mà tôi không thể nhớ nổi ý nghĩa, tôi lại thấy mối tình đầu của tôi áp bộ ngực nóng bỏng, ôm lấy tôi từ phía sau và du dương hát…
Tôi có đi khám, bác sĩ bảo đó là hiện tượng tự vệ của bộ não. Khi đã quá căng thẳng, mệt mỏi, stress rồi thì não không muốn tiếp nhận thêm sự căng thẳng nữa. Nó “chuyển hóa” những mệnh lệnh đáng sợ của vợ tôi thành một thứ âm thanh vô cùng dễ chịu của người tình xưa.
Tôi tìm cách xả stress bằng những cuộc du lịch, dã ngoại cùng gia đình. Nhưng nó thực sự là một sai lầm nghiêm trọng. Trong chuyến du lịch đó, tôi phải làm việc nhiều gấp 2 và phải nghe vợ ca thán nhiều gấp 4 lần. Khi đi làm, tôi chỉ phải căng thẳng một chút ở công ty và chịu đựng vợ vài tiếng vào buổi tối. Còn trong chuyến du lịch, tôi gần như phải ở bên vợ 24/24.
Vợ tôi đã lên một kế hoạch sít sao từng phút và bắt tôi thực hiện. Nào là giờ thức dậy, giờ ăn sáng, giờ bơi, giờ ăn hải sản, ăn tối phải ở đâu cho ngon, ăn quà vặt phải ở đâu mới chuẩn, mua đặc sản ở đâu rẻ, rồi đưa vợ đi chợ mua đồ, đóng gói, nhận hàng đem về…
Rồi tôi phải lẽo đẽo dọc bãi biển để cô ấy ưỡn ẹo tạo hình cho tôi chụp ảnh. Lúc thì tôi phải sà vào bụi cây, lúc thì phải nhao ra bờ cát, lúc phải đứng dưới nắng đợi cho có cơn gió thổi tung mái tóc để chớp cảnh đẹp. Sau mỗi kiểu ảnh, tôi phải chạy lại màng máy ảnh cho vợ xem, sau đó là hàng loạt câu hỏi như: “Anh chụp kiểu gì mà mặt em cứ đen sì sì thế?. Tạo sao người ta tạo dáng kiều này đẹp mà em đứng lại không được như vậy? Chụp ảnh thì phải biết chỉnh dáng cho người ta chứ… Phải cúi thấp người xuống chụp thì chân người trong ảnh mới dài…”. Vài hôm sau, cô ta sẽ diện bộ đồ khác để tiếp tục chụp cho được bức ảnh ưng ý để khoe trên facebook.
Cô ấy luôn hỏi: “Em mặc bộ này có được không? Đẹp hay xấu?”. Nếu tôi trả lời là đẹp thì phải tìm ra đủ lý lẽ để chứng minh là nó đẹp thật, nếu không có sẽ bị mắng là giả dối, là coi thường vợ, là trả lời không có trách nhiệm. Còn nếu tôi trả lời lá xấu thì đó là một tai họa. Cô ấy sẽ ca cẩm, rên rỉ vài ngày liền rằng vì chăm lo cho gia đình mà nhan sắc xuống cấp. Cô ta sẽ phải có thời gian để đi spa, đi bơi, đi làm tóc… cho phù hợp với bộ đồ đắt tiền đó… Tôi kiệt sức và luôn tìm cách lảng tránh những chuyến du lịch do công ty tổ chức.
Tôi quyết định đi tìm một khoảng không gian bình yên. Hình ảnh người yêu cũ của tôi chợt hiện lên lung linh huyền ảo. Đường cong kia, bờ eo kia, đôi môi đỏ mọng và những lời êm như ru của em như mê muội tâm trí tôi. Tôi quyết gặp lại em, cho dù em có già, có xấu thì tôi cũng phải gặp lại em để tâm sự, để hồi tưởng về ngày xưa, để trút đi nỗi mệt mỏi mà vợ tôi đem lại. Tôi gặp em, em xinh đẹp và dịu dàng, đôi môi vẫn mọng, em đằm thắm và từng trải hơn. Em cười trên nỗi đau khổ của tôi. Em kể về gia đình hạnh phúc của em, về người chồng rất mãn nguyện dưới bàn tay chăm sóc của em. Em thương hại vì tôi đã ngu xuẩn mà chia tay với em. Tôi rủ em ăn tối, em nhận lời. Chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng mà em bảo là em đã rất quen thuộc. Em rót rượu cho tôi thật nhiều, tôi hoảng sợ vì tượng tưởng ra nỗi kinh hoảng sợ vì tưởng tượng ra nỗi kinh hoàng khi mệt mỏi bước về nhà trong hơi rượu. Em cười khanh khách nói rằng chồng em đi nhậu về sẽ được đem lau mặt bằng nước ấm và uống một ly trà gừng. Chồng của em sẽ được ngâm chân bằng một chậu nước nóng có pha muối. Em sẽ kỳ cọ bàn chân của chồng và lau chúng bằng một chiếc khăn bông trắng tinh, khô ráo…
Tôi không đủ tỉnh táo để nghe hết lời em kể. Tai tôi ù đặc, giữ giọng nói ngọt lịm của em văng vẳng chen vào tiếng cằn nhằn của vợ tôi. Men rượu đã làm tôi bị ảo giác nặng. Tôi chỉ biết tử dằn vặt mình và luyến tiếc mối tình xưa.
Người chồng của em có tài cán gì mà được hưởng hạnh phúc đến thế? Trong đầu tôi cứ ong ong câu hỏi đó. Tôi phải tìm đến nhà em, phải xem chồng em là người thế nào. Nếu hắn giỏi giang thật, tôi sẵn sàng mời hắn đi uống bia, tôn hắn làm sư phụ để hắn truyền đạt cho tôi cái “bí quyết cai trị vợ”. Tôi phải cứu lấy bản thân, cứu lấy cái gia đình của tôi, không có thì nguy to.
Mất vài buổi rình mò, bí mật bám theo người tình xưa, tôi mới biết nhà nàng. Một ngôi nhà 4 tầng cũng giống căn nhà của tôi. Trước sân là 2 cái xe máy cũng giống như xe của tôi và vợ tôi. Một người đàn ông đeo kính, phờ phạc trông cũng giống tôi xuất hiện, dắt chiếc xe máy tất tưởi ra khỏi nhà. Bỗng tôi nghe thấy tiếng của nàng từ trong nhà vọng ra the thé: “Nhớ đổ thật đầy bình xăng cho tôi đấy nhé, trên đường về ghé mua chai nước lau nhà. Mấy hôm ông lau bằng nước lã, nhà nó tanh ngòm lên rồi. Mua cho tôi lọ sữa ong chúa như mọi khi. Nhớ về ngay đấy, la cà vào quán bia là chết với tôi…”
Người đàn ông cúi gằm mặt, miệng lầm bầm như đang chửi thầm hay nguyền rủa điều gì đó. Không phải! Khi đi qua trước mặt, tôi nghe rất rõ, anh ta đang nhẩm lại những nhiệm vụ vừa được vợ giao.
Tôi thở dài, cảm thấy mình được an ủi phần nào và lầm lũi về nhà. Ở đó, tôi tiếp tục sống chung với mệnh lệnh của vợ, với những lời cằn nhằn bất tận… Nhưng may mắn là từ hôm đó, tôi khỏi hẳn bệnh hoang tưởng. Tôi chấp nhận một sự thật: Phụ nữ khi lấy về hẳn phụ nữ lúc đang yêu!
(Tuổi Trẻ & Đời Sống)
No comments:
Post a Comment